What is Nostr?
damussatoshi / Naomita
npub1x8s…g9d6
2024-08-15 08:27:29

damussatoshi on Nostr: MÌNH ĐÃ QUYẾT ĐỊNH CHO CON NGHỈ HỌC . . . Chia sẻ cho các mẹ bức ...

MÌNH ĐÃ QUYẾT ĐỊNH CHO CON NGHỈ HỌC . . .
Chia sẻ cho các mẹ bức thư đầy xúc động của con gái mình. Để con trưởng thành và hiểu chuyện như này là cả một hành trình dài các mẹ ạ. Lắm lúc còn cảm giác buông xuôi rồi cơ.

Trước đây, không bao giờ có chuyện con động tay vào việc nhà. Vì con một nên mình chiều con quá, đâm ra con lười biếng, ỷ lại. Quần áo vứt lung tung khắp phòng, sách vở mỗi nơi một quyển, phòng học thì như bãi chiến trường. Con cũng rất dễ nổi cáu, chỉ cần một chút không vừa ý là gào thét, giãy nảy như trời sắp sập. Con cũng nghiện điện thoại, suốt ngày chỉ chăm chăm vào màn hình. Thậm chí minh và chồng đã phải cắt mạng đi để con không dùng nữa. Xong con cáu gắt, đập phá đồ đạc. Nhiều đêm nằm nghĩ, nước mắt cứ trào ra vì không biết làm sao cho con thay đổi.

Đỉnh điểm là khi con cạy tủ, ăn cắp tiền để nạp vào game. Chồng mình tức giận đến mức không kiềm chế được,quát tháo, đập nát cả chiếc điện thoại của con. Con thì mặt mày tái mét, không nói một lời.

Tối đó, vợ chồng mình ngồi lại bàn nhau làm thế nào để con có thẻ hiểu chuyện. Sau nhiều đắn đo, tụi mình quyết định sẽ cho con lên chỗ bố học tập bán trú. Chồng mình làm việc xa ở một xã vùng cao, chỗ đấy nghèo lắm. Cho con lên để con biết trân trọng cuộc sống với chồng mình cũng tiện theo dõi.

Mình xót con lắm chứ nhưng cũng vì con mình quyết tâm. Ngày con đi , mình để trong vali con bộ sách “TeenUp EQ - Huấn luyện cảm xúc tuổi dậy thì" cho con. Con vừa có thời gian học tập vừa có thể đọc sách để hiểu thêm. Mình cũng quen với một cô giáo ở đó để tiện theo dõi tình hình của con.

Ban đầu, con rất nhớ nhà và hay gọi điện khóc với mình. Mỗi lần nghe con khóc, lòng mình như thắt lại. Nhưng dần dần, con bắt đầu quen với cuộc sống ở đây. Con biết tự chăm sóc bản thân, học hành tự giác, và giúp đỡ mọi người. Mình nhận được tin từ cô giáo rằng con đã thay đổi rất nhiều, trở nên chững chạc và trách nhiệm hơn. Mình cũng an tâm.

Có hôm con gọi về kể cho mình bao nhiêu là thứ, nào là các cô nghiêm khắc ra sao, điện thoại thì bị thu lại. Ngày nào cũng phải dậy sớm, rồi lao động, đúng 9h là phải lên giường ngủ. Con cũng kể các bạn trên đó khó khăn lắm chứ chả giống nhà mình. Lúc đấy con nhận ra con may mắn thế nào. Mặc dù điện thoại bị thu lại, con vẫn có bộ sách của mẹ để đọc, con vui lắm. Lúc con đọc sách, con nhận ra nhiều cái lắm, mình đã hư thế nào và đã ích kỷ ra sao. Con không còn cáu gắt nữa và biết lắng nghe thầy cô hơn. Nghe con kể, mình vui lắm, cảm giác bao công sức của mình đã được đền đáp.

Rồi khi về nhà, mình cũng bất ngờ trước sự thay đổi của con. Con chủ động trong mọi việc, chẳng cần mình phải nhắc nhở. Nhiều lúc cũng ngớ người, không biết có phải con mình không.

Có hôm nấu cơm cùng con, con kể cho mình nghe về ước mơ của con, về những gì con muốn làm khi lớn lên. Con nói rằng con muốn trở thành một người mạnh mẽ và độc lập, giống như mẹ. Mình cảm động lắm.

Mối quan hệ giữa con và ba cũng đã trở nên thắm thiết hơn. Mỗi lần nhìn bố dạy con học bài hay con gần bố tíu tít kể chuyện. Mình hạnh phúc vô cùng.

Link sách cho ba mẹ nào cần ạ: https://bit.ly/NuoiConDeDang6

Mình nhận ra rằng, không có đứa trẻ nào là hư hỏng hoàn toàn. Quan trọng là cách chúng ta dạy bảo thế nào. Dù con đường phía trước vẫn còn dài, mình tin rằng chỉ cần mình kiên trì và tình yêu thương của mình dành cho con là đủ, mọi thứ sẽ dần dần thay đổi.
Author Public Key
npub1x8sfkdx9t9djwzr8taw2aefzn8pjzvuufftqdx64rwvjt9xd6suq5wg9d6